Tập 1: https://ducanhmmo.com/khoi-dau-minh-da-lam-gi-de-thay-doi-tu-duy-hoc-tap/
Bước chân đến Đà Nẵng với nhiều sự kỳ vọng về việc mình sẽ reset lại mindset của mình.
Nhưng rõ ràng là chẳng có thứ gì theo suy nghĩ của mình cả mà.
“Đi du lịch thôi” là suy nghĩ hiện lên trong đầu mình lúc đó, vì rằng tinh thần tốt lên thì ý tưởng sẽ tuôn trào =))), OMG !
Mình đi tất cả các điểm du lịch của Đà Nẵng bằng 1 chiếc xe máy, thuê có 150k thôi à. Và ăn ít đặc sản để tiết kiệm nhiều nhất có thể. May mà lúc đó vẫn còn nghĩ được tí, không thì cháy túi rồi, kkk.
=> Sau 10 ngày thì cũng thấy chán chán rồi, tâm hồn về lại cảm xúc cũ.
Chẳng có gì là còn mãi, cuộc vui trôi qua rất nhanh, chỉ còn vấn đề là ở lại =))
“khi nào thì bắt đầu ?”, “kế hoạch như thế nào ?”, “phải bắt đầu từ đâu ?”
Hàng tá các câu hỏi trong đầu mình, và lúc đó có chùn bước không ?
=> Có chứ, mình cũng giống như bao người thôi mà, chúng ta có điểm chung á, hihi =))
Sau khi suy nghĩ xong thì mình bắt đầu vạch ra 1 vài đường nét chấm phá trong bức tranh u tối =))
Học tiếng anh khó chứ bộ, mà bỏ việc đi học nữa, trở về nhà mà không có cái IELTS thì còn gì mặt mũi nữa. Thế là lao đi đăng ký học.
Học với suy nghĩ vinh’s quy bái’s tổ. Thời ấy thật là …. À thôi, ko nói nữa, các bạn cười chết
Nhưng đời không như là mơ, khóa học 1 tháng sau mới diễn ra, và mình lại méo ngủ được:
- Phải làm gì trong 1 tháng đó trời ?
- Du lịch tiếp hay như nào ?
- Mà du lịch chán rồi chứ, ngủ trong 1 tháng à ? =)))
Thôi, vui chơi thì mọi thứ tốt đẹp vừa mới tưởng tượng sẽ đi tong, lôi tài liệu ra đọc vs học từ mới vậy. Thế là học với hi vọng lớn lao vào ngày mai tươi sáng.
Tèn ten tén ten ….
Đi học thooiiiiiiii !
Vào lớp thấy cô giáo xinh là muốn học rồi =)).
Các bạn trẻ trung năng lượng, hào hứng quá =))
Giật mình nhìn lại thì mình già nhất trong đám, toàn bọn cấp ba vs sinh viên, học với các bé cũng khá ngại, nhưng thôi, kệ mịe, h mà ngại thì sao mà học được, học tiếp vậy.
Mọi chuyện tiến triển khá tốt vì mình dồn cả thơi gian vào học mà. Chỉ có cái là cô đơn 1 mình thôi. Đi học như thời học sinh ấy, lại nhớ về hoa phượng đỏ, khăn quàng và ký vào áo nhau lúc chia tay. Ôi mộng mơ quá =))
Có nhiều người sẽ nghĩ là ở 1 mình như thế, ko có bạn bè, ko gia đình thì không chán à.
=> Chán chứ, nhưng đạt được mục tiêu thì vẫn vui hơn.
Mindset của mình có thay đổi hay không ?
Lúc trước khi vào Đà Nẵng, mình là người khá tiêu cực, “khá” là nói giản nói tránh rồi ý =)). Hồi đó ai gặp mình cũng thấy khó gần và khó tính nữa.
Với suy nghĩ tiêu cực của mình thì ai giúp ai cũng vì mục đích của họ, chứ ko có tình thương, mến thương gì ở đây cả, cũng vì mục đích thôi. Đến mức như vậy á :((
Mình làm ai buồn hồi đó thì xin lỗi rất nhiều ạ
Trong Đã Nẵng thì mình nhìn thấy được rất nhiều người thân thiện, các thầy cô và bạn bè giúp đỡ mình hết lòng mà không có đòi hỏi gì. Mn vui vẻ lắm.
Thậm chí xe để ở ngoài đường các chú bảo vệ còn trông hộ cả ngày nữa. Pheeeê luôn.
Kết quả là
=> Mình mở lòng hơn rất nhiều, chia sẻ nhiều hơn và cười nhiều hơn nữa. Thực sự thời gian ở thành phố này giúp mình được sống thật sự, mặc dù ít bạn bè và ko có chơi bời gì.
Tuy nhiên thì mỗi như thế thì chưa có gì cả, chỉ làm cho mình lấy lại năng lượng và có niềm tin vào cuộc sống thôi.
Thay đổi tư duy nó giống như lột da vậy, lột lớp da cũ thì mới có lớp da mới. Mà lột thì phải đau rồi.
Và chuyện này xảy ra khi mình về lại Hà Nội.