Tập 2: https://ducanhmmo.com/chuyen-gi-xay-ra-voi-minh-o-da-nang/
Sau khi về lại Hà Nội với tấm bằng IELTS 6.5 và tinh thần được refresh. Cứ nghĩ là khi quay về sẽ được bạn bè chào đón và mấy anh em sẽ ngồi với nhau để hàn huyên về những câu chuyện mới thì chuyện này…..nó lại méo xảy ra mới đau chứ =)).
Lúc này mọi người lại nhìn mình với quan điểm là giờ mình ko có nghề ngỗng gì ? Cuộc đời sẽ đi về đâu ? và chỉ muốn dò xem mình thay đổi cái gì mà thôi ?
Chứ không hề có suy nghĩ chào đón, theo kiểu bạn bè lâu ngày không gặp => hỏi han xã giao là chính.
Có khá nhiều người lúc này không muốn làm bạn với mình nữa và mình không hiểu tại sao ?
Lúc này mình bị hụt hẫng rất nhiều, và lại quay lại trạng thái tiêu cực.
- Liệu mình có làm sai điều gì không ?, cũng không đúng, vì mình đâu có nói ai, đâu có khoe khoang gì, đâu có nói xấu ai đâu ?
- Liệu người ta có không thích nhìn mình phát triển lên không ? (nghĩ xấu chút)
- ….
Sau 1 thời gian mình tự tra vấn bản thân mà không ra, và càng tiếp cận với họ, mình càng bị cho là kẻ làm phiền họ – những người mình nghĩ là bạn bè.
Thất vọng không ? Thất vọng lắm chứ, có lẽ đọc chữ thì hơi khó lột tả vì mình ko phải là nhà văn, nhưng nếu ai trải qua thì sẽ hiểu. Nhưng ngồi buồn đếm sao thì đâu có được. Đi giải quyết vấn đề thôi.
Và mình bắt đầu suy nghĩ về gốc rễ của vấn đề hơn
Mình với họ có thật là bạn bè không ? | Không, thật ra là bạn nhậu, gọi thì đi, nói chuyện vui vẻ trên bàn nhậu thôi chứ ngồi cafe không nói được chuyện gì ra hồn. |
Người bạn mình thật sự muốn là thế nào ? | Ngồi cafe và nói ra suy nghĩ của nhau, chia sẻ và tìm ra vấn đề, giúp nhau tốt hơn |
Khó khăn xảy ra:
Làm sao để mình gặp được những người như vậy ?
Để giải quyết vấn đề, lúc này mình vẫn chưa có suy nghĩ là mình nên học, đầu tư kiến thức để mình tốt lên. Mà vẫn đang chú ý đến bên ngoài nhiều hơn.
Việc đầu tiên mình làm để giải quyết vấn đề:
Lúc đó có tiếng anh mà, nên mình bắt đầu làm mới bản thân bằng cách tham gia vào các CLB tiếng anh, và tham gia vào các homestay cho người nước ngoài ở Hà Nội.
Cảm xúc lúc đầu là hào hứng v~. Kiểu như đứa trẻ con mới đi học ấy =)))
Ngày trước thì mình cũng hơi me Tây, không phải kiểu các chị em, mà là kiểu ưu ái cho họ =))). Mình hay xem phim Hollywood nên cứ nghĩ người nước ngoài cũng như trên phim =)))
Cho đến khi gặp họ ngoài đời:
Yessss. 100% như bạn nghĩ !!!
Họ méo khác gì chúng ta cả và có phần không nhanh nhạy bằng người Việt Nam. Nhưng họ làm việc rất có quy củ và không cảm hứng như mình. (và sau này khi có cơ hội làm việc vs đồng nghiệp bên Đức thì mình thấy điều này rõ hơn)
Được tiếp xúc với nền văn hóa mới, góc nhìn mới và nói chuyện với các bạn người Việt giỏi tiếng anh -> đầu óc của mình bắt đầu nhìn nhận lại bản thân nghiêm túc rằng: Mình thật sự ngu =)))
Việc thứ hai mình làm để giải quyết vấn đề:
Đi học thêm về tour guide, vì hồi trước mình đi du lịch ở địa đạo Củ Chi. Thấy anh zai tour guide dẫn hay quá mà =))), lúc đó mê luôn, may mà không mê ảnh =)))
Học cái mình thích nên ham lắm. Mình học ở Hanoi Free Private TOUR GUIDE nha.
Trước đây thì mình nhìn Hà Nội không có gì đặc biệt cả, chỉ là đô thị bon chen với áp lực đè lên vai rất lớn mà thôi.
- Chỉ biết Hồ Tây: chở gái đi lượn, ôm nhau thật phê, chụp ảnh cực gắt =))
- Chỉ biết Hồ Gươm: lên hồ ăn kem Tràng Tiền, ăn kem vị chanh mát dịu và những lời tâm sự, những cái ôm thật ấm áp =))
- Chỉ biết đi nhậu: với những quán nhậu thiết kế quá đẹp và mấy em PG ối giồi ôi =))
Nhưng sau khi học xong thì mình thay đổi rất nhiều
Hà Nội đẹp vì những câu chuyện lịch sử và văn hóa chứ không phải là thơ ca hò vè, tình yêu hay là đô thị phồn hoa.
=> Lúc đó mới hiểu về sự hi sinh là như thế nào, sự chịu đựng, nhẫn nhịn là như thế nào
Nhìn lại mình mới thấy mình tệ đúng nghĩa luôn.
Góc nhìn của mình về con người, tình người chuyển biến đáng kể. Dù chưa vượt được qua điểm trung bình =)) nhưng là bước đệm để mình có những bài học tiếp theo
Lúc này mình mới dần hiểu ra sức mạnh của thông tin và tri thức là thế nào.
Tri thức có thể thay đổi cuộc sống chứ không phải là tiền bạc.